TU GIẢI NGHIỆP, THOÁT KHỔ ĐAU
Tuất Nghiệp, thấy shit là thèm
Dê Nghiệp thấy gái, mắt đèn ô-tô
Trâu Nghiệp, thấy việc nhào vô
Trùm Sò Nghiệp, thấy tiền đô, chết cũng liều
Nghiệp ăn, món ngon lăn vào
Tham thực bệnh tật ba đào cũng xơi
Nghiệp nhậu, thấy rượu, má ơi
Cắt cổ - đổ rượu, mê tơi men đày
Ăn mày Nghiệp, tiền xài ngay
Mai hết mai tính, tiền vay cũng liều
Khẩu Nghiệp, nói bậy, nói nhiều
Tan nhà nát cửa, vẫn liều nói dai
Giàu Nghiệp tham việc gắng hoài
Già giàu nứt đố, chết mai cũng làm
Cờ bạc Nghiệp, biết điêu tàn
Trót thân đổ bác điêu tàn cũng chơi
Nghiện Nghiệp, thân xác tả tơi
Lỡ đeo ma Nghiệp, cứ chơi sướng hàng
Tình Nghiệp, gãy gánh giữa đàng
Ba lần chắp nối chưa mang trọn đời
Gian tham Nghiệp, giàu nứt rồi
Ra chợ quả chanh ớt còi, chôm mang
Nghiệp Tu, vua bỏ ngai vàng
Lên núi Yên Tử, Phật Hoàng lưu danh
Những người mang Nghiệp đấu tranh
Vào tù ra khám, vẫn tranh vẫn đòi
—————
Người lãnh Nghiệp từ cao vời
Đầu thai trần thế, trả hết rồi, mới đi
Siêng tu, nghiệp trả nhẹ re
Tỉnh ra nhìn lại, thương dè thân ngu
Chợt nhẹ hồn - xác phàm phu
Tiền-quyền-nhậu-gái-..., xưa bu, giờ chuồn
Muốn thoát khổ đau, tìm đường
Thế nhân gọi kẻ tu khùng, bỏ vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét