Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Văn hóa “đéo”

Văn hóa “đéo”
Phạm Ngọc Phương

Nhà báo : “Cho cháu hỏi đường” !
Đ... mẹ ... éo biết, ông đương nhức đầu
Quê mặt nhà báo dzọt mau
Gặp khăn quàng đó chắc màu vô tư
Cháu ơi cho hỏi đường xưa ...
Tôi ...éo biết, ông hỏi bừa ủy ban
Tím mặt giận ứ sôi gan
Xứ sở kỳ dị miệng toàn ... éo không
Thưa anh chủ tịch oai phong
Dân xã văn hóa miệng thòng chữ đê
Nói miết, dân nó ...éo nghe ! ...
PNP25-6-2012
 

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

Đôi bờ tình ca


ĐÔI BỜ TÌNH CA
Phạm Ngọc Phương
(Cảm tác khi đọc bài tuyệt đẹp thơ tình “Đôi bờ tình yêu” của thi sĩ Phạm Bá Chiểu)


Ý tạo hóa muốn hoàn hảo trên đời
Tạo gì ra cũng bao gồm một cặp
Là một cặp nhưng hai mặt đối lập
Mâu thuẫn nhau trong tổng thể hài hòa

Ngày và đêm kết thời gian bao la
Chở lịch sử chở mùa trôi đi mãi
Âm và dương 2 cực hoàn toàn trái
Tạo dòng điện dịch chuyển cả đoàn tàu



Đôi mắt sáng nhìn thấu đời bể dâu
Đôi tai thính nghe uống tình khúc nhạc
Đôi chân dài thả bộ chiều lãng mạn
Đôi tay mềm nâng niu ấm hồn nhau

Đôi môi xinh chết lịm hồn thương yêu
Đôi bờ sông tạo hai miền thương nhớ …


Từ bao giờ sông hai bờ không rõ
Chắc rất xa, từ con suối trong xanh
Dù rất nhỏ, cũng bờ em bờ anh
Róc rách chảy dưới tàn cây xanh mát

Cứ chảy mãi hòa nhiều dòng suối hát
Thành dòng sông chia bên lở bên bồi
Như tình yêu bất tận của lứa đôi
Đâu bắt đầu ? đến bao giờ kết thúc ?



Đôi bờ sông cùng vượt bao ghềnh thác
Cùng tháng năm nước chở nặng phù sa
Đôi bờ sông như tình yêu thiết tha
Ông Bà Ngâu khóc 2 bờ mưa trút

Tạo dòng sông bồi châu thổ xanh mượt
Đôi bờ sông nhìn gần mà xa xăm
Nhìn thấy đấy, cầu phà qua nhẹ băng
Mà xa quá, có bao giờ chạm mặt



Bờ gặp nhau, sông lấp, ngầm trốn biệt
Dòng lệ thầm chảy cuồn cuộn đáy sâu
Hết đoạn ngầm, lộ thiên, chia bờ đau
Như tình ta mãi muôn đời thương nhớ

Muốn gặp em, em cứ làm bờ lở
Mãi xa anh, dù anh cố bờ bồi
Ôi cuộc đời, tình đuổi - chạy trêu ngươi
Anh chán, lở, em bồi theo sát gót


Như đôi chim, xúm xít mùa Xuân hót
Quấn quít nhau xây tổ ấm tình yêu
Đôi bờ ta nhặt nắng sớm mưa chiều
Bồi chắt chiu, nuôi đất - nước - con nguời …
   …từ rất nhỏ, những giọt mắt, hạt cười, phù sa




Có đôi bờ dòng sông mới nên thơ
Bao đôi tình đã làm nơi hò hẹn
Và không hiếm những đôi bờ ly biệt
Bởi cách ngăn ranh giới cắt chia tình

Trong lịch sử nhân loại chìm điêu linh
Nhiều đôi bờ đã đi vào huyền thoại
Chia đất nước tạm thời hay mãi mãi
Vì xung đột mâu thuẫn của con người


Những đêm rằm sông óng ánh trăng soi
Đôi bờ vàng thả hồn êm phiêu lãng
Vỗ dạt dào dòng nước vàng lấp lánh
Theo tiếng sáo réo rắt đò buông lơi


Có những ngày mưa lũ cuốn tơi bời
Xói lở tràn đôi bờ sông tan tác
Cuốn ầm ầm trôi phăng cây bật gốc
Sôi đục ngầu tung bọt trận cuồng ghen


Những ngày hạn sát đáy bờ xa thêm
Buồn hắt hiu ngổn ngang trơ doi cát
Tình đôi ta cũng nhiều khi thổn thức
Hiểu lầm nhau, lòng trần trụi chán chường

Sông có khúc, người có lúc giận-thương
Nhưng đôi bờ luôn song hành rong ruổi
Có khi gần, dòng sông hẹp vách núi
Khi lại xa, lưu vực rộng hiền hòa


Mãi muôn đời đôi bờ chung bài ca
Đưa nước nguồn từ suối khe ra biển
Bờ anh - em như tình yêu dâng hiến
Đến biển rồi, xong sứ mệnh đôi ta

Đến biển đời, bờ chia vào bao la
Thành bãi bồi đêm nằm nghe sóng hát
Sóng dạt dào mãi ầm vang lời hát
Ngàn đời ru khúc đôi lứa tình ca !
PNP03-02-2010

Hữu Phận Tầm Duyên



Hữu Phận Tầm Duyên
Phạm Ngọc Phương
Tàn nhẫn để em đi lấy chồng
Hồn anh buồn lắm nói rằng không
Xuân thì đương lứa ai đành nỡ
Ghìm nhau phận hẩm lỡ duyên hồng

Chia tay nàng khóc tôi lặng câm
Về đếm ngày qua chất âm thầm
Bên hiên vàng lá Xuân xanh chết
Thở dài nhòa gương khóe tình thâm

Nhiều khi nhớ quá định nhắn tin
Điện thoại cạn pin chưa tốn tiền
Nhủ lòng thôi để người ta nhẹ
Cất bước kịp theo chuyến đò duyên

Thời gian thấm thoắt ngoài đôi năm
Kỷ niệm tình xưa tựa trăng rằm
Lá vàng bên hiên chồng mấy lớp
Mái bạc sầu thơ khóc tình câm

Tạo hóa tạc sao trái đất tròn
Chắc người yên ấm bấn chồng con
Vườn xưa gót mòn quay trở lại
Giật mình ... người xưa ... vẫn còn son

Mắt buồn nàng trách ai nhẹ tâm
Dứt áo người đi bước phong trần
Chẳng hề ngoảnh lại dù nhắn hỏi
Để sắc tàn phai dõi phù vân

Ngượng ngùng giờ đây biết nói chi
Người đã vì tôi đuổi xuân thì
Châu về hợp phố tình như mới
Hữu phận tầm duyên chớ hoài nghi
PNP22/5/2012

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Chờ kiếp sau



Chờ Kiếp Sau
Phạm Ngọc Phương
 Thơ xưa vương vấn nỗi buồn

Dạ sầu ngơ ngẩn trời tuôn cảm lòng
Vườn nay vàng lá Sầu Đông
Vắng em chiều nhạt tơ hồng tuột dây
Người đi để trái tim này
Nhành thiên thu nặng tình ai đợi chờ
Bâng khuâng rụng lá vàng thơ
Ngậm ngùi lỗi hẹn xin chờ kiếp sau
PNP29/4/2012
 

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

ÁO TÍM HOA XOAN


 
ÁO TÍM HOA XOAN
Phạm Ngọc Phương-joanne
  
                                                                             DSC00551.jpg
 “Có con sông chảy đầu làng.
Chênh vênh cầu nhỏ bắc ngang lối vào
Hàng cây xanh lá lao xao
Quê hương anh đó ngọt ngào thi ca ...” (joanne)

Đình làng bến nước cây Đa
Ru vào cổ tích la đà võng trưa
Ve ran nắng, Ếch ồm mưa
Cầu cong trĩu nặng bóng Dừa trái sai

Lục Bình hoa tím thơ ngây
Áo nàng Xoan tím vương gầy nhớ anh
Nắng vàng mây trắng mắt xanh
Môi hồng nụ ngát mơ nhành thiên thu

Nàng cười chim lẩn sương mù
Qua cầu cá lặn dòng thu tim sầu
Thẫn thờ anh thả bến câu
Mong sao bắt được dưới cầu bóng xưa

Đêm về ôm lấy lời ru
À ơi tình thắm sa mù ra mưa
Hoa Xoan tím ngỡ hoa Mua
Cô nàng Xoan tím trêu đùa anh không?

Bao giờ em mới kén chồng
Biển người tài sắc anh mong lên trời
Bao giờ tình thắm duyên côi
Kề vai áo tím hương trời hoa Xoan
PNP-JO 02/6/2011

Ngôi sao cô đơn




Ngôi Sao Cô Đơn
Lục Bình trôi khó trổ bông
Sắc tài danh lợi, vợ chồng chẳng đôi
Vợ chồng tốt, sắc tài tồi
Sắc tài hạnh phúc, Thiên Lôi mở hàng
Trời ghen tài sắc đa đoan
Thường ngôi sao sáng rỡ ràng, cô đơn
PNP04/03/2012