Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

THÚ CÀ PHÊ


THÚ CÀ PHÊ
Phạm Ngọc Phương

Rủ nhau đi uống cà phê
Cà rồi mới uống phê tê chuồn chuồn
Cà tay chân chút nhè tuôn
Cà môi thượng hạ phê cuồng tình ta
Phê rồi cà tím xổ hoa
Rồng Kô-man-đô cắn nọc tà khó quên
Cà lui cà tới, ngày đêm
Mở khung trời mới trăng mềm từ đây
Trời Đông uống nết biển Tây
Trong đắng có ngọt trong đầy có vơi
Cà phê đỉnh, ngược đầu đuôi
Phê xong cà lại bao đời mới nguyên
Cà-phê cà-pháo cà-đêm
Mấy cà sung sướng gây thèm đời ta
Cà nao chẳng nữ nam nà
Lậm quá là chết sớm ra nhị tỳ
Không cà vui thú quẳng đi …
PNP19/11/2012

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

NGUYỆN CẦU


NGUYỆN CẦU
Phạm Ngọc Phương

Con quỳ lạy chúa trên trời
Cho con đến được với người trong thơ
Bao đêm con vẫn mong chờ
Thiếp đi trong giấc mộng mơ bên nàng

Nhà nàng hoa phố xuân sang
Anh Đào thơm nở thua làn hoa môi
Con mơ dạo bước bên người
Kề vai say đắm hoa rơi mưa hồng

Giờ đây Đào phố mùa Đông
Xin làm chăn sưởi thơm nồng cho em
Chúa ơi con nguyện từng đêm
Nụ đào tiên nở êm đềm bên con
PNP24/12/2012



Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

HOA PHƯƠNG NAM



HOA PHƯƠNG NAM
Phạm Ngọc Phương

Bông hoa đẹp gốc phương Nam
Trồng nơi giá Bắc phũ phàng tuyết rơi
Chuyển mùa giá rét dập vùi
Hoa run trong gió buồn ơi nỗi niềm

Đêm sâu lạnh lẽo trăng nghiêng
Nhìn qua song cửa hoa hiền thức thao
Trăng và Hoa ngắm qua nhau
Gục đầu trăng thẹn thua màu nét xuân

Cầu mong vật đổi sao gần
Hoa phương Nam, về nắng xuân ngập tràn
PNP25/11/2012

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

TU THÂN THỊNH NƯỚC NON


TU THÂN THỊNH NƯỚC NON
Phạm Ngọc Phương

Vì sao đời gian dối
Bất công, hèn, nghèo đói
Tệ nạn, đạo đức tối
 Lan nhanh cà chua thối
Chữa cách nào? Đâu lối?

Nổi bạo lực? Nhanh tới?
Nhưng máu đổ như suối
Thây chất cao như núi
Máu lửa chìm tăm tối
Đã làm rồi, chẳng tới

Thay vua cũ tưởng mới
Chục vua còn chết nỗi
Bè phái còn quá đỗi
Tham sân, đỉnh gian dối
Nước vẫn nghèo không lối

Có đường êm sáng chói
Dễ làm thôi, tự mỗi
Cá nhân tu đừng lỗi
Bỏ tham lam tà dối
Giảm tiện nghi thừa rối

Nếu anh là nhà báo
Viết lời trung đừng láo
Đừng viết vì cơm áo
Ta sẵn sàng rau cháo
Ai bắt được anh láo?

Nếu anh là nhà giáo
Đừng dạy điều dối láo
Đừng ham giáo sư sáo
Ta sẵn sàng rau cháo
Ai bắt mình ma giáo?

Nếu anh là tu sĩ
Đừng giảng lừa, xa xỉ
Chỉ dạy chân thiện mỹ
Đừng ham danh phù thủy
Ai bắt anh xạo quỷ?

Nếu anh là kẻ sỹ
Chỉ làm điều đúng nghĩ
Phụng sự dân thôi nhé
Sẵn sàng lương bổng bé
Ai bắt làm bậy dễ?

Nếu anh là chiến sỹ
Trung nước, dân hiếu nghĩa
Không theo quyền trái lẽ
Cầm súng dân nuôi nhé
Ai hèn anh được thế?

Nếu anh là dân nhé
Không tham gian đòi quá
Làm của cải lúa má
Không độc hại người nhá
Ai bắt anh được thế?

Công nông binh trí sỹ
Không a dua quyền thế
Đúng làm, sai - đừng nhé
Chỗ thấp ngồi, khỏi té
Cái xấu, gục đầu né

Quý trọng thân mình quá
Phải hùa theo xảo trá
Tiền nhiều sinh tật phá
Du học con lười nhá
Cha truyền ngôi chẳng khá

Chim khôn, chết mồi ngon
Cá Chuối đuối vì con
Muốn cao phải hèn mòn
 Cầu an phải lụy luồn
Tu thân thịnh nước non
PNP18/12/2012

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

DÂM PHỤ TRẢ THÙ



DÂM PHỤ TRẢ THÙ
Phạm Ngọc Phương
(Dựa trên câu chuyện có thật ! )

Khi còn người không còn biết xấu hổ
Chuyện ác gian trơ trẽn mấy cũng làm … (PNP)

Chồng em mải kiếm ăn xa
Rượu bổ hắn, chàng uống cà mới sung
“Uống vơi ảnh biết nổi khùng”
Khéo lo, rượu rẻ rót lung là đầy …
Sập giường vụng trộm mưa mây …
Cây kim trong bọc lâu ngày lòi ra …

Bữa kia sớm việc hồi nhà
Quả tang trắc nết, chu choa sập trời
Thế là loan phượng lìa đôi
Người chồng đau khổ qua đời tháng sau
Mộ xây hồ đã ráo đâu
Quản trang bắt được đôi đầu gian dâm
Đang kê mộ chí rên ầm
Mây mưa tới tấp rõ quân dâm loàn

Tách riêng hai đứa hỏi han
Nạ dòng bai bải chối đàng chối thiên
Thằng trai sợ hãi láo liên
Sợ đòn khai thật, em phiền lắm anh
Bà ta ép buộc dỗ dành
Phải ra phần mộ chôn anh chồng khờ
Làm tại chỗ, ngó thèm chưa?
Cái tội dám bỏ vợ lừa lấy trai
Oan cho em lắm anh ơi …

Khi còn người không còn biết xấu hổ
Chuyện ác gian trơ trẽn mấy cũng làm … (PNP)
PNP26/11/2012

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

HƯƠNG NGƯỜI


HƯƠNG NGƯỜI
Phạm Ngọc Phương


Hôm qua người mặc áo mình  
Đêm nay mình ngắm trăng xanh nhớ người
Áo đây người đã xa xôi
Trăng tròn đơn lẻ giữa trời cô đơn

Người đi thương nhớ ngập hồn
Ngọc Lan thơm tỏa ngọt hôn nồng nàn
Hương người, dạ lý tỏa lan
Vườn đêm rạo rực chan vàng ánh trăng

Vắng người trăng cũng cô đơn
Côn trùng rên rỉ ca buồn nhớ ai
PNP20/11/2012

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

TÌNH MÈO CHUỘT

TìNH MèO ChuộT 
Phạm Ngọc Phương

"Con Mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú Chuột đi đâu vắng nhà"(*)
Này hỡi chú Chuột bạn ta
Bắt tay hợp tác hai nhà bạn thân

Cả hai ôm ấp quây quần
Đến đêm đói bụng Mèo sân cắn bừa
Chuột la "cam kết hồi trưa?"
Mèo nhai đùi Chuột, “thì vừa gặm đây”

Đừng la ồn xóm không hay
Song phương đàm phán “răng” này “môi” kia
Chẳng may răng cắn … đùi chìa
Chẳng qua nhầm lỡ ta chia cho đều

Hai chân thừa lắm bạn yêu
Một chân chạy được liêu xiêu chút hà
Tối mai đói nữa, … đừng la ! …
Chuột què, đau đớn, lết ra … thưa làng …
PNP03/8/2011

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

CHA KỂ CON NGHE

CHA KỂ CON NGHE
Phạm Ngọc Phương

Tay phải cầm dao chặt trái tay
Tay nào đau hơn, tay nào tài?
Tham sân si người mà bung khởi
Một chốc say cuồng tai ách bay

Cha kể con nghe chuyện nhà bên
Mạt phúc đệ huynh hám lợi quyền
Kiện thưa đánh nhau tranh vườn tược
Mảnh đất lưu truyền ngót năm thiên

Ác nhân hà hơi khoét hận sâu
Xúi bẩy đệ huynh búa đập đầu
Anh em liềm dao lao cắt cổ
Kẻ thắng người thua cũng thua đau

Kẻ thắng, con nghèo, kéo tha phương
Làm thuê bán thân lụy Mán Mường
Cha con thua sầu, đi biệt xứ
Chẳng hẹn quay về nơi cố hương

Mấy chục Đông buồn trông tuyết bay
Biền biệt tha phương kiếp lưu đày
Ngoảnh tìm quê hương xưa nắng ấm
Biển lấn dân nghèo lang sói vây

Tay phải cầm dao chặt trái tay
Tay nào đau hơn, tay nào tài?
Con yêu hãy nhớ, tâm tài thấp
Mộng lớn tham cuồng tai ách bay  
PNP23/11/2012

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

DẬY ĐI



DẬY ĐI 
Phạm Ngọc Phương

 
Dậy đi anh đừng quá say sưa
Giặc ngoài kia đừng có lơ mơ
Thục Phán xưa chết bởi không ngờ
Dòng Lạc Long hèn kém bao giờ
Nàng Mỵ Châu chết tội ngây thơ

Dậy đi em đừng có ngu ngơ
Đừng xem tin trộm sex vu vơ
Yêu quê hương, bao cấp bao giờ
Mê game thôi đâu có ai ngờ
Tẩy não người chúng giết tuổi thơ

Dậy đi cô đừng sống vô lo
Chuyện tình tang đừng có say sưa
Chỉ mê phim tình có ai ngờ
Đồng hóa sâu giặc vẫn mong chờ
Bao dâu Việt bỏ xứ sa cơ

Dậy đi ông đừng sống thong dong
Hỏi vì sao cực quá tam nông
Con tha hương kiếm sống bụi đường
Tình nhân gian nay quá lạnh lùng
Là mưu sâu bần hóa vô lương

Dậy ông anh đừng quá tham danh
Học cho cao giả trí thong manh
Vờ nhìn xa chẳng thấy dân tình
Vì lợi danh miệng khép im lìm
Lậm mưu sâu hèn hóa dân đen

Dậy thương nhân đừng hóa loanh quanh
Mải làm ăn đầu rối năm canh
Đừng có như Đại thánh tung hoành
Tiền kiếm ra lạm phát nó giành
Tỉnh ngộ rồi, ngục đá trăm năm

Dậy đi cha quyền chức ba hoa
Lợi danh kia ràng chắc thân ta
Hãy nhìn gương thế giới chói lòa
Từ chức khi quần chúng bất hòa
Đừng sa mưu, nghèo hóa dân ta

Dậy cô em đừng quá lem nhem
Vàng bọc thân, cuộc sống kiêng khem
Cầu nổi danh, ngôn phát sau rèm
Hại nhân gian ăn nói trăng đèn
Giặc vào nhà, liệu sống sao em

Nào dậy đi cùng với Kim Quy
Chặn bàn tay bọn cướp tinh vi
Năm ngàn năm sông núi xanh rì
Trăm triệu tim rồng kết xuân về
Tổ Quốc trường tồn, sử sách mãi ghi ! …
PNP08/12/2012

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Nỗi buồn nghệ sỹ

(Nhạc sỹ Văn cao - Cha đẻ Tiến Quân ca)

NỖI BUỒN NGHỆ SĨ
Phạm Ngọc Phương

(Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn - Cô đơn cõi đi về)

Nghệ sĩ giỏi trời phú tuyệt nhạy cảm
Có thể nghe thấu đá cuội ca than
Tiếng lá rơi, tiếng mùa đi qua cửa
Tiếng con tim đang yêu đương chan chứa
Tiếng nỗi buồn vọng trên cánh thời gian !

(Thi sĩ Phạm Bá Chiểu - Tuyệt đẹp tình thơ) 

Tiếng ‘giọt mắt’ âm thầm rơi phím đàn (ý thơ Phạm Bá Chiểu)
Màu xót xa tình chia ly dang dở
Màu Tigon tím hồng ươm màu nhớ
Màu tươi thắm máu con tim tan vỡ … (ý thơ 2 sắc hoa Tigon-TTKH)
Nên tiếng lòng ... buồn như đá thời gian ! ...

(Nhạc sỹ Phạm Duy - Phù thủy tình ca) 

Quá nhạy cảm còn dấn đời gian nan
Tìm vẻ đẹp trong âm thanh màu sắc
Chắt ngôn từ kết thơ tình tuyệt tác
Đẹp vẹn toàn hiến dâng đời bể dâu

(Nhà biên kịch đại tài Lưu Quang Vũ & nhà thơ định mệnh Xuân Quỳnh) 

Chân-thiện-mỹ mà đạt đến đỉnh cao
Hội nhập một, chan hòa vào thiên đạo
Đậm linh hồn mỗi sắc màu âm điệu
Rung động lòng, cả nhân thế quỷ thần

(Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 - Buồn ơi chào mi) 

Nói cách khác, nghe-cảm từ siêu linh
Những âm thanh sắc màu tuyệt ngôn ngữ
Hòa vũ trụ hay vũ trụ hòa vào họ
Tuyệt đỉnh cao, cũng như vậy mà thôi

(Nhà thơ tình vĩ đại Xuân Diệu & Huy Cận) 

Chân-thiện-mỹ, ôi vẻ đẹp tuyệt vời
Nhưng than ôi, cũng là đẹp tuyệt đối
Ngũ quan người, mỗi phần chỉ tương đối
Nhập một rồi, cảm biết đó vô cùng ! (Cảnh giới thiền sư đắc ngộ)


(Thi sĩ kỳ dị Bùi Giáng) 

Dưới mắt đời, họ hơi điên khác thường
Múc nước kênh thối đen bình thản uống (theo lời đồn là NT Bùi Giáng)
Nhìn thấu suốt cõi tạm, đời người sống
Trịnh Công Sơn cô đơn cõi đi về

(Thi sĩ Phạm bá Chiểu & Phạm Ngọc Phương)

Nhiều vần thơ đẹp đến mức hồn mê
‘Gói tiếng hót chim chuyền cành mổ nắng
Gói lá vàng cõng nặng nắng vàng rơi” (Bài gói cả mùa thu-NT Phạm Bá Chiểu)
Đẹp sững sờ làm lòng người chơi vơi


Nhiều chuyện tình đọc xong lệ mặn môi
(A-lếch-xăng Đuyma - Trà hoa nữ)
Nhiều bức họa, mắt nhìn cú đánh dữ
Đau nhói lưng dù giữa phố đông người (Tranh Van-Gốc)

(Tranh tự họa - Van Ghốc)

Nhiều khúc ca thúc dục lòng sục sôi (Tiến quân ca-Văn Cao)
Hay chìm đắm nỗi buồn tình chán sống
(bài chúa nhật buồn-lời Việt Phạm Duy, nhiều TN châu Âu nghe mà tự tử)
Cao Văn Lầu 6 câu buồn vô vọng (Một tổ sư đàn cải lương)
Sầu vong quốc phảng phất hồn đâu đây

(Thi sĩ bất hủ Hữu Loan - Màu tím hoa Sim)

Màu tím hoa Sim, Hữu Loan chiều heo may
Khóc vợ trẻ bến sông Thu rờn rợn
Tím hoa Sim tím chiều hoang biền biệt
Nghe thê thiết : Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mới chết mẹ già chưa khâu ...

(Nhạc sỹ Ngô Thụy Miên - Tình ca bất hủ) 

Đỉnh thơ-nhạc-họa, từ vũ trụ thẳm sâu
Qua sứ giả, tâm hồn người nghệ sĩ
Rung lòng người khúc bi hùng tuyệt kỹ
Vận vào đời người cảm tác tài hoa
(Nhạc sĩ tài hoa đoản mệnh Đặng Thế Phong)

Đẹp tuyệt đối, đã chiếm hồn người ta
Dễ thất vọng, sống mơ trong đời thực
Khó tìm ra bạn đời đồng cảm được
Trong kiếp người chỉ hữu hạn trăm năm

 Thi họa đẹp, vẽ người tình như trăng
Tính dịu dàng, êm đềm bản xô-nát
Tìm sao ra, giữa dòng đời đen bạc
Đành ngậm ngùi, lỡ dở khúc trăm năm
(Nhạc sĩ Trần Quang Lộc - Về đây nghe em)

Vẫn phải sống, con cái - mặc - ở - ăn ...
Trăm mối lo đổ đầu người nghệ sĩ
Đêm sâu về thả hồn mây gió nghỉ
Vào siêu linh thi-nhạc-họa xuất thần

Khổ biết bao, giữa cuộc sống tục trần
Họ cô đơn, âm thầm trong tủi nhục
Bất hạnh nữa, nếu bạn đời đâm chọc
Xát muối lòng, hành cơm - áo - gạo - ... tình
 
Có những người còn khổ sở điêu linh
Vì nhận thức đi trước xa thời đại
Ga-li-lê suýt hỏa thiêu vì dại
Nói trái đất quay xung quanh mặt trời

Vua chúa ghét, khép tội chết như chơi
Nguyễn Trãi tài còn tru di ba họ ...
Người vô tư cứ thản nhiên hưởng thụ
Tác phẩm để đời, xương-máu-lệ nghệ nhân

Đời khôn vặt chợ búa kiếp đời trần
Nghệ sĩ buồn, chen vai trong cô độc
Sướng vô cùng, khi gặp ai hiểu được
Và sẻ chia thầm kín nỗi tâm hồn

Nghệ sĩ giỏi, đa số chuyện tình buồn
Nào phải đâu người xưa chỉ võ đoán
(Đổ đa tình, háo sắc hay lãng mạn)
Mà nhân quả, điều tất yếu đó thôi
(Thi sĩ TTKH - 2 sắc hoa Tigon)

Sống giữa đời, người thực tế nhỏ nhoi
Nghệ sĩ tài, đa cảm thường chịu thiệt
Uất ức quá chẳng đổ đâu cho được
Trút thi - ca - nhạc - họa đỉnh để đời

Tuyệt tác phẩm, kết lệ - huyết - sức - tài
Truyền linh hồn, tâm nghệ nhân sáng tác
Thơ ngân nga, chắp cánh rung lời hát
Nhạc réo rắt, hòa máu thắm sắc màu
(Thi sĩ Hàn mặc Tử - Mộng Cầm sầu chưa tan)

Đôi mắt họa, cháy rực lửa đêm thâu
Người yếu vía nhìn thôi đà hoảng sợ
Tác phẩm hay có riêng một số phận
Như linh hồn ẩn trong mỗi con người ...

Tôi viết đây chẳng biện bạch giùm ai
Muốn trả họ, sự công bằng thông cảm
Nghệ sĩ tài, hồn nhạy cảm lịch lãm
Cũng khát khao tình yêu đẹp duyên đời
Đừng ghét họ, kiểu ‘xướng ca vô loài’ ! ...
PNP23/12/2009