CÁCH NGHĨ VIỆT
Dân Việt sĩ-nhược-tham-nô-lỏi-dối
Phan Bội Châu, chê “Tư
tưởng tối, gia nô”
Nhưng thắc mắc, đâu ra
tư tưởng đó ?
Bắc-Trung-Nam mức độ
khác xa bờ
Cả nghìn năm, tăm tối
dài Bắc thuộc
Bị tàn sát, và đầu độc
nhân tài
Trí - Phú - Địa - Hào cơ
hồ tận diệt
Khuyến duy trì bệnh văn
nhược, dở hơi
Giành độc lập thì triều
độc phong kiến
Lại ngu dân hủ Nho nhiễm
sách Tàu
Khuyến lan tràn cái tinh
thần “Tử viết”
Càng hèn ngu, vua càng
dễ trị lâu
Chỉ khuyến khích cho học
văn, cấm võ
(Bên Tàu có Trạng Văn, Trạng Võ, ta chỉ có Trạng Văn)
Hèn ngu dân không cho
ngó ra ngoài
Cứ mở miệng, là muôn
tâu-thưa bẩm
Nghĩ đúng đàng, nhưng
miệng nói nẻo sai
Phép cai trị là phải
chia để trị
Khuyến đấu-tố và hèn ngố
lật lường
Không cho chúng tin
nhau, đoàn kết lại
Không cho tài được kết
trái đơm bông
Dùng bọn hèn, nhân cách
đen, đốn mạt
Chúng sẽ chèn, quỳ bám
chặt, trung thành
Biến số đông thành bể
cát rời rạc
Bằng nghi ngờ và khiếp
nhược, lỏi lanh
Rồi đất nước trăm năm
dài thuộc Pháp
Mưu dễ trị, chia ra khác
3 kỳ
3 chế độ : Thuộc địa,
bảo hộ Pháp
5 thế hệ, người Việt dần
quen đi
Xứ Nam Kỳ : Thuộc địa
thuộc quyền Pháp
Theo văn hóa và nếp sống
Pháp luôn
Nên sớm quen với dân chủ
phóng khoáng
Nói - làm thực, trăm năm
thoáng quen đường
Xứ Bắc Kỳ và Trung Kỳ :
Bảo hộ
Trên danh nghĩa vẫn rất
sợ vua quan
Vẫn triều đình, vẫn lớp
lang thưa bẩm
Nghĩ trong lòng, nhưng
khi nói một đàng
(Và mọi phấn đấu nỗ lực
chỉ mong được làm vua quan
Đến nỗi một viên Toàn
Quyền Pháp phải thốt lên -
Mỗi người dân An Nam
có 1 ông quan ở trong bụng !)
Từ Giáp Ngọ (1954) tạm
chia đôi đất nước
Bắc Bến Hải, phải theo
bước cờ hồng
Trải đấu tố, rồi chỉnh quân, chỉnh cán, ...
Buộc người ta, nói nghĩ
khác, giữ mồm
Nào trẻ 13 người tẩm
xăng đốt nổ văng kho đạn
Nào ông già với súng
trường bắn rớt máy bay
Giả hay thật nghe mãi
cũng quen tai …
Hai chục năm, chiến
tranh và bao cấp
Làm người ta thành ra
rắp sáo khuôn
Tất mọi thứ đều một
chiều trên rót
“Đã có Liên Xô chịu”, là
câu “Hot” đời thường
Dân Nam Kỳ vì trăm năm
thuộc Pháp
Tiếp cộng hòa hai mươi mốt
năm dài (1954-1975)
Quen tự do, cứ nghĩ sao
nói vậy
Đến 75 thì thời thế đổi thay
Thời thuộc Pháp, cách
nói dân Trung-Bắc
“Nhờ hồng ân như mưa móc
ơn vua …”
Từ 54, thì “nhờ ơn
Đảng-Bác …”
Dân miền Nam, không nói
thế bao giờ
Điều kiện sống xem ra quan trọng lắm
Xứ Bắc-Trung, bão-lụt-rét-hạn
chằng
Ăn mùa này phải lo ngay
mùa tới
Kiếm được 10 chỉ xài tối
đa 5
Xứ miền Nam quả thiên
nhiên ưu đãi
Hiền Nắng-Mưa, đất bồi
bãi bạt ngàn
Chẳng bão gió chẳng hạn
chằng rét mướt
Kiếm được 10, xài Rằm
lướt (15) mới hoang
Quen tự do, nay thiếu
khổ, chuyên chính
Dân miền Nam ào ạt dính
vượt biên
(Miền Bắc-Trung, cũng có
vượt nhưng ít)
Cam chịu quen với đói
khổ đời mình
Sống thời nào, phải cố
theo thời đó
40 năm thống nhất, chật
vật lắm thăng trầm
Trăm năm khác, 40 năm
chung, vẫn khác
Sức sống miền Nam vẫn
dào dạt âm thầm
Rồi đổi mới kinh tế lên
đôi chút
Về chính trị vẫn cứng gắt
như xưa
Vẫn tập trung cho tập
đoàn nhà nước
Và “xin-cho” là cơ chế
quan-vua
Cách nghĩ nguy “Cha
chung không ai khóc”
Và thói quen, phải luồn
lách-lụy-lòn
Vẫn nằm lòng quan chức
Nam-Trung-Bắc
Nhưng ảnh hưởng với dân
chúng khác hơn
Với quan chức, khôn lỏi,
tham vơ vét
Thường đưa ra những
chính sách “quỷ sầu”
Kiểu “muốn mua xe hơi
phải chứng minh chỗ đậu …”
Chuyện “Có Khẩu được mua
nhà, có nhà mới được cấp Khẩu”, đã quên đâu
Dân Trung-Bắc, kinh tế
khó, tranh gắt
Mua việc đắt, sợ Sếp gắt
hơn trời
Quen nếp nghĩ và tác
phong “quan cách”
Vào miền Nam, Sếp dân dã
“như người”
Người Bắc-Trung nói “Chắc
chắn” là “Có thể”
Còn họ nói “Có thể” là “Không
có gì”
Người Nam nói “Chắc chắn
không” là “Không có chi”
Ra miền Bắc-Trung mua-ăn
cái gì, cũng phải hỏi giá trước
40 năm dù trên danh
thống nhất
Về văn hóa-nếp nghĩ, 3
vùng rất khác nhau
Từ cách nghĩ, cách làm
ăn, cách sống
Bạn không tin ? Đi cho
thấm bể dâu
Nhiều người chê, trí
thức Việt lười nghĩ
Mấy chục ngàn Giáo Sư -
Tiến Sĩ ngủ vùi
Thế Dương Nguyệt Ánh,
Ngô Bảo Châu, … là người nước khác ?
Họ thành công, thế giới
phục - cúi người
(Quan trọng là, môi
trường tài năng phát triển được
Cứ như đây, thì … tài
xếp xó, phủ bụi trời …)
Khác cách nghĩ, từ năm 78
nghèo như nhau sạch bách
30 năm sau, 3 miền khác
xa nhau
Và hôm nay, một Sài Gòn thôi
nhé
Nộp trên nửa ngân sách, quá
nhiệm màu !
(Tưởng tượng xem, nếu
Việt Nam có 3 thành Sài Gòn, sao nhỉ ?
Thì Thái-Hàn-Sing-Mã-Phi,
… còn đứng xa ngó thèm !)
Đổi hoàn cảnh sống, sẽ đổi thay cách nghĩ
Hay đổi cách nghĩ, hoàn
cảnh sống sẽ đổi thay ?
Chắc cả 2, nên muốn đời
tươi sáng
Đổi cách nghĩ, tích cực từ hôm nay ! ...
(Nhưng cách nghĩ bắt chước từ trên xuống, mới gay !)
(Nhưng cách nghĩ bắt chước từ trên xuống, mới gay !)
PNP-09/01/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét