Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

LỆ TÍM BẰNG LĂNG

LỆ TÍM BẰNG LĂNG
Phạm Ngọc Phương

Thuở ấy tình ta quyến luyến nhau
Đường trưa tan học bước qua cầu
Gió cuốn Bằng Lăng hoa tím biếc
Rải mặt sông hình đôi chim Câu

Anh ước tình ta mãi mãi xanh
Như hoa Bằng Lăng tím chung tình
Mắt cười sông nắng em ghi tạc
Mực tím Bằng Lăng sẽ không phai

Kiếp người Việt sao lắm gian nan
Tắt lửa chiến tranh họa xảy đàn
Cha anh vô rừng đi “học tập”
Con em nghỉ học, kiếm miếng ăn

Đôi trẻ chuồi lăn theo dòng đời
Chén cơm manh áo đẩy ngược xuôi
Thương nhớ về nhau, phong thư chữ
Mực bích nhòe đen giấy trắng tay

Gian truân đói khổ đổ vượt biên
Đôi lần chưa xong, tù, mất tiền
Chỉ có ba đường, sao chẳng sợ
Nuôi cá, nuôi má, má nuôi thêm

Đã là đi trốn, vốn khi nao
Cùng cặp đi đôi, ôi nặng sầu
Bị lừa, gài bắt, anh tù tội
Địa ngục trần gian, vẫn chờ nhau

Bao người bỏ thây đây sóng cồn
Trời cho em thoát, phát tai ương
Hải tặc Thái Lan chặn tàu cướp
Hiếp, lấy tiền vàng, bắt em luôn

Biền biệt tin nhau mấy Thu rồi
Một lần vận may anh thoát nơi
Qua đến trời xa, lăn cày cuốc
Gửi về nuôi má, kiếm tin em

Đất nước dài lâu cũng đổi thay
Dân có cơm ăn quên những ngày
Đói khổ trần ai xưa bỏ trốn
Anh về, Việt kiều, đô ấm tay

Khấm khá nào anh quên tình xưa
Hỏi người cùng đi chuyến em giờ
Người ta chỉ biết em cướp bắt
Số phận rủi may dám đâu mơ

Anh lần qua Thái, kiếm đảo hoang
Hỏi dấu tin em, lá trên ngàn
Một ngày trong mơ em chợt hiện
Chỉ dẫn đường anh tới mồ hoang

Bia ngả tên em rêu phủ mờ
Chôn tình hoa tím những ngày thơ
Thẫn thờ gió hú đau hồn gọi
Vĩnh biệt tình anh, mối tình xưa

Lệ tím hoàng hôn tím Bằng Lăng
Biết trách trời cao? Trách nhân quần?
Bởi đâu chinh chiến, tràn đói khổ?
 Hàng triệu lưu vong, thác hồn oan

Mẹ mất, vài năm anh lại về
Đi qua cầu cũ, ngắm sông quê
Bằng Lăng vẫn nở hoa tím ngắt
Màu tím thủy chung mãi không phai

Gió cuốn làn hoa rơi tuyết bay
Lệ tím Bằng lăng thoáng em cười
Bất giác tay anh quờ chạm phải
Tà áo người xưa thoáng vụt bay
PNP-SG25/7/2013
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét