Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

TÌNH GIÀY-CHÂN

 


TÌNH GIÀY-CHÂN *
Phạm Ngọc Phương

Chuyện tình đôi ta như giày-chân
Thề mãi bên nhau suốt đường trần
Chân mà không giày bật ứa máu
Giày vắng chân rồi khô héo thân

Từ ấy giày luôn ôm ấp chân
Lên rừng xuống bể lúc thăng trầm
Đôi ta khăng khít vui ngày tháng
Nào có ngờ đâu chân lớn lên

Càng trải cuộc đời đầy phong ba
Dặm dài va chạm chốn ta bà
Giày mòn năm tháng càng héo hắt
Ngược đời chân lại lớn to ra

Khổ lắm bên nhau chịu đựng nhau
Giày căng hết cỡ nhức rêm đầu
Chân thì đau đớn sưng mọng nước
Mỗi lần bước đi cực hình đeo

Bỏ giày đi đất sợ người chê
Nới cũ có mới khổ ê chề
Cố gắng mang giày ôi hành xác
Cả chân lẫn giày đau tái tê

Người ơi bây giờ phải làm sao
Gắn bó đã lâu ai nỡ nào
Quẳng giày bên đường kiếm đôi khác
Cố mang cực hình thấu trời cao
                                                                      
Hay là xách giày đi chân không
Nếu gặp người quen xỏ cầm chừng
Người ta đi khuất cầm tay tiếp
Liệu có ổn không gai đứt chân

Giày năn nỉ chân hãy buông em
Khổ sướng nếm đủ ta hết thèm
Đường xa chân giày chẳng êm ái
Giải thoát cho anh là cho em

Chân quan trọng lắm, tim thứ hai
Người ta còn sống mãi đập hoài
Đố kẻ đang sống không đi lại
Tim căng máu nóng đừng yêu ai

Lỗi tại giày-chân lớn khác nhau
Trên cuộc đời kia sóng ba đào
Bỏ đi không nỡ vương thì tội
           Thở dài … não nuột …đêm …trăng sao ! …
PNP12/8/2009
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét