Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018

Người Thiên Tài & kẻ Nhân Tai


NGƯỜI THIÊN TÀI & KẺ NHÂN TAI


Trong mỗi người, có nhiều hạt mầm tốt
Của thiện lương, trắc ẩn - tình yêu thương
Của tự hào và lòng yêu Đất Nước
Không gặp thời, hạt giống mãi ngủ quên

Trong mỗi người, cũng nhiều hạt giống xấu
Của bon chen, tính ích kỷ - tham lam
Của đố kỵ, thói cơ hội - lười biếng
Gặp thuận duyên, là bùng phát - lây lan

Bạn không tin ? Nhìn bóng đá U-23 là thấy
Người người chê, bóng đá Việt bấy lâu hèn
Từ trận thắng với Qatar, rực cháy
Tới huyết chiến Uzbek trong mưa tuyết phũ phàng

Bỗng lột xác, một Việt Nam hùng tráng
Cầu thủ chiến binh, bóng dáng thiên thần
Không ngôn từ, bút mực nào tả nổi
Chín lăm triệu dân Việt say ngây ngất bồng bềnh

U-23 thực tài, đâu cần ai quảng cáo
Vietsex tham láo, bò truồng quảng cáo, ai tin
Không đẻ không nuôi, không công dạy dỗ
Có nhảy tót lên đài cao giành chỗ, vẫn nhục mặt ô danh

Với huấn luyện viên, “ông già gân Pack”
Cứ từ từ, chậm mà chắc, bắt bài
Đưa U-23 vào sâu dần, đỉnh điểm
Tranh vô địch, Uzbeck phục tài

Họ được Cúp, cũng phải “đổ máu mắt” (120 phút máu lửa dưới mưa tuyết)
Trước thầy trò “ông già Pack gân chì”
Người Thiên Tài, làm “hạt tốt nảy lộc”
Kẻ Nhân Tai, làm hạt xấu xanh rì.
         PNP-SG-31/01/2018


Thứ Hai, 29 tháng 1, 2018

Muốn thay đổi số phận, không phải dễ


MUỐN THAY ĐỔI SỐ PHẬN, KHÔNG DỄ

Nước Đức thế chiến một - hai
Vô cùng khốc liệt cách hai thiên gần (1918 - 1939)
Hai lần đại bại, thiệt thân
Vì giới lãnh đạo nóng gân trả thù

Cao Biền nôn nóng, ngàn thu
Ôm hận bại, khi chúng thua lực mình
Liên bang Xô Viết, chuyện gần
Thất bại vì quá nợ nần ôm rơm
Bành trướng ra cả Tây - Đông
Gánh núi chi phí biển sông lấp đầy
“Đã có Liên Xô chịu này”
Là câu cửa miệng những tay thạo đời

Đổi thay cần kế lâu dài
Sâu rễ bền gốc, một hai được nào
Tảng đá ở thế núi cao
Mà lăn đè xuống, kẻ nào dám ngăn

Nằm đất bằng, chẳng thế lăn
Cố công kéo đẩy, hung hăng mấy dài
Luật vũ trụ, an bài rồi
Cái gì tồn tại, phải thời nguyên do
Đủ duyên vạn vật sinh ra
Hết duyên sẽ diệt, chuyện là đương nhiên
Không thể cầu khẩn, van xin ...
————-
Kỷ nào đầy rẫy Khủng Long
Rồi đến một kỷ thiên nhiên đổi dời
Thức ăn Khủng Long hết rồi
Chúng phải tuyệt diệt, xương thời còn nay
Vạn vật trên trái đất này
Do tay Tạo Hoá an bài chi li

Cá Voi không thể bay đi
Vì quá to nặng, sống lỳ biển khơi
Đại Bàng móng vuốt săn mồi
Thì không thể đẻ sinh sôi như Gà

Cọp Beo nanh vuốt ranh ma
Không thể đẻ lắm đông qua Dê bầy
.........
Con Người thọ mệnh đất trời
Luân hồi lục đạo, khác thời được đâu
Đa phước mới thọ - sang - giàu
Phước thiếu, giàu có đối đầu bệnh nan
Bạo phát còn chịu hưởng dương (chết trẻ)
Là do Phước mỏng - Nghiệp trường đó thôi

Có người thấu hiểu mệnh trời
Khi còn nghèo khó, siêng đời, an nhiên
Gặp thời giàu có phất lên
Lập tức làm phước trợ duyên giúp người
Giàu sang mới đặng lâu dài
Đến đời con cháu lai rai phát đều

Họ giàu, sống kiệm như nghèo
Kiệm ăn - mặc - ở, ngỡ bèo mà không
Dành tiền của giúp tha nhân
Xây đường - trường - trạm, cất luôn Chùa - Thờ

Thế gian không hiểu, chê khờ
Tiền nhiều xài ít, để chờ đem chôn
Cái khờ của họ là khôn
Cái khôn kẻ chợ chỉ luôn vì mình
Ngược tạo hoá, khó lâu bền 
Nên đa dân chúng nghèo hèn, loanh quanh
Thảng có anh giàu, hưởng dương
Đến đời con cháu, chạy đường, nghèo tơi (như Công Tử Bạc Liêu)
Xe ôm, chờ trúng số thôi ...
       PNP-SG-29/01/2018


Ai cũng có một túi tiền phúc phận, làm thế nào để không thành trắng tay?

Vào thời nhà Thanh, bên cầu Tiên Kiều ở Hàng Châu có gia đình họ Hứa, người ta đồn nhà Hứa gia có một con quỷ chuyên thắt cổ người. Sống cách đó không xa là một người làm nghề giết mổ tên Chu Thập Nhị, nghe nói nhà Hứa gia bị quỷ ám, Chu Thập Nhị đã liều lĩnh cầm dao đến đó ngủ qua đêm.
Sau canh ba, ánh nến biến thành màu xanh, quả nhiên có một bà lão tóc tai rũ rượi, mắt đỏ nanh vàng, cầm một sợi dây thừng tiến đến. Chu Thập Nhị đã chờ đợi cả đêm, vừa trông thấy quỷ bèn vùng dậy vung dao chém liên hồi. Nhưng dao đã chém đứt rồi, sợi dây trong chốc lát lại liền lại như lúc đầu. Chu Thập Nhị vẫn vung dao tới tấp, sợi dây thừng quấn trên dao, cứ đứt lại liền, liền rồi lại đứt.
Hai người giao đấu thật lâu, bà lão dần dần không còn khí lực, bèn nói: “Chu Thập Nhị, không phải là ta sợ ngươi, mà là vì ngươi vẫn còn phúc phận, còn mười lăm ngàn đồng nữa chưa đạt được. Cho nên ta tạm thời bỏ qua cho ngươi lần này. Đợi đến khi đạt được số tiền kia, ngươi sẽ biết Kim lão nương này lợi hại thế nào!”. Nói xong, bà lão cầm sợi dây thừng biến mất.
Chu Thập Nhị bước xuống lầu kể cho mọi người đầu đuôi câu chuyện. Nói rồi, Chu Thập Nhị còn chìa chiếc dao ra, chỉ cho mọi người thấy trên đó vẫn còn vương lại vết máu màu trắng đục, hơn nữa còn có mùi hôi nồng nặc.
Bẵng đi một thời gian, Chu Thập Nhị cũng không còn bận tâm tới chuyện con quỷ trong nhà họ Hứa nữa. Sau đó anh ta bán đi nhà ở, kiếm được mười lăm ngàn đồng. Đêm đó, Chu Thập Nhị quả nhiên qua đời.
Câu chuyện trên đã nói nên một đạo lý vô cùng sâu sắc: Con người đến thế gian đều có phúc đức, phúc đức ấy quyết định vận mệnh của mỗi người. Cho nên, lộc tàn thì mệnh tận, mà mệnh tận thì người vong. Quỷ hồn của Kim lão nương không thể thắng, không phải vì bà ta không đủ sức, mà là vì Chu Thập Nhị vẫn chưa hưởng hết phúc lộc dương thế. Vậy nên ma quỷ nào cũng không thể làm trái với Thiên lý mà lấy mạng anh ta được. Sau này khi Chu Thập Nhị thu về vừa đủ mười lăm ngàn đồng, chính là phúc lộc đã dùng tận, quả nhiên màn đêm buông xuống liền chết.




Con người đến thế gian đều có phúc đức, phúc đức ấy quyết định vận mệnh của mỗi người. Cho nên, lộc tàn thì mệnh tận, mà mệnh tận thì người vong. (Ảnh: 500px.com)

Mỗi người sinh ra đều có một “túi tiền”
Đúng vậy, mỗi người sinh ra đều có một túi tiền. Người phúc đức lớn thì túi tiền lớn, họ có thể trở thành tỷ phú hay bậc vương giả. Người phúc đức nhỏ hơn thì túi tiền vừa phải, đủ để sống một cuộc sống bình thường. Còn người có phúc phận ngặt nghèo thì có lẽ túi tiền là rất nhỏ, sẽ phải lay lắt sống qua ngày.
Nói đến đây ắt có người thắc mắc: Con người ta, giàu hay nghèo chẳng phải đều phải bỏ công sức lao động mới đạt được hay sao? Nếu nói rằng sinh ra đã có một túi tiền phúc phận, vậy thì sao còn cần phải lao động, cần phải nỗ lực cố gắng làm gì? Người ta cứ ngồi một chỗ mà hưởng cái phúc phận của mình, chẳng phải sẽ nhàn hạ hơn sao?
Nhưng ở đây có một vấn đề, đó là: Thiên lý! Nước chảy thì bèo mới trôi, gió lay thì cây mới động. Con người cũng vậy, phải có lao động, phải có sinh hoạt, xã hội cũng phải vận hành, đó mới là “trật tự” mà sinh mệnh cao cấp an bài cho con người. Người ta, mặc dù phải lao động, phải làm các việc khác nhau, nhưng kết quả như thế nào lại được quyết định bởi phúc phận họ mang theo bên mình.
Nếu không tin, bạn hãy thử ngẫm xem: Vì sao có người tài giỏi như thế, đa mưu túc trí như thế, nhưng làm ăn lại thua lỗ thất bát? Và cùng làm công việc ấy, nhưng vì sao có người chẳng cần tính toán lại liên tục phát lộc phát tài? Chẳng lẽ đó là “may mắn” hay “ngẫu nhiên” thôi sao? Ấy là bởi phúc phận của họ là khác nhau!
Đương nhiên, có một số người sinh ra trong nhung lụa, vừa chào đời đã thuộc tầng lớp thượng lưu. Những người này thật sự có mệnh cát tường, điều này từ trong Bát Tự có thể nhìn ra được. Nhưng số người này rất rất ít, họ đều là từ kiếp trước hoặc rất nhiều kiếp trước tu thành được phúc đức lớn, đưa đến kiếp này, chuyển đổi thành tỷ phú hay thân phận vương giả.
Toàn bộ xã hội, các ngành các nghề, đều đã được sinh mệnh cao cấp an bài. Người người đều trong số mệnh của mình mà sống, làm việc trong một giai tầng nhất định, đó là phúc phận từ kiếp trước, hoặc nhiều kiếp trước của mỗi người tạo nên.




Người người đều trong số mệnh của mình mà sống, làm việc trong một giai tầng nhất định, đó là phúc phận từ kiếp trước, hoặc nhiều kiếp trước của mỗi người tạo nên. (Ảnh: youtube.com)

Cho nên, nếu có người nóng lòng muốn “cải mệnh”, từ tầng lớp bậc trung lại muốn trở thành tỷ phú, họ có thể thông qua các thủ đoạn bất chính. Ví dụ như hối lộ, tham ô, buôn gian bán lận… họ cũng có thể làm được điều ấy. Nhưng vì trong mệnh của họ không có phúc đức lớn nhường ấy, cho nên họ chỉ tạm thời đạt được, cuối cùng rồi cũng phải mất đi. Rất có thể họ sẽ phải khuynh gia bại sản, phải mắc bệnh, gặp nạn, hoặc phải dùng tính mạng mà hoàn trả lại. Bởi phép tắc của vũ trụ, lực lượng vũ trụ sẽ cân bằng tất cả.
Chuyện này như trò đu dây, bạn có thể có cơ hội đạt được tiền tài, nhưng sẽ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu. Bởi vì trong số mệnh của bạn không có phúc đức lớn như vậy, dù đã nhận được cũng sẽ mất đi. Hết thảy tiền tài trong cuộc sống, hưởng thụ vật chất đều dùng đức của bản thân mà đổi lấy.
Người làm điều bất chính phải dùng đức và mệnh mà hoàn trả
Gần đây, báo chí đưa tin: Tại sao rất nhiều tỷ phú ở Trung Quốc lần lượt chết yểu? Và vì sao những “quan lớn” đầy quyền lực của Trung Quốc lại lần lượt bị hạ bệ, rất nhiều trong số đó nếu không mắc các bệnh nan y thì cũng phải nhận án chung thân hoặc án tử hình? Nghe nói những tham quan ấy đều từng tham gia vào đường dây mổ cướp nội tạng, giết người rồi lại dùng nội tạng người để bán cho các bệnh nhân cần cấy ghép tạng.
Họ đã biến các bác sĩ thành kẻ giết người, còn bản thân họ thì trở thành những cự đại phú gia. Họ có thể hưởng thụ phú quý vinh hoa trong chốc lát, nhưng hãy thử nghĩ xem, họ đã tạo nghiệp to lớn đến nhường nào!
Có người nói, ở Trung Quốc, tỷ phú hay các chính trị gia là nhóm người có sứ mệnh lớn, có trách nhiệm cao, nên áp lực lên tinh thần cũng lớn. Thương trường là chiến trường, còn vũ đài chính trị lại là vũ đài chiến đấu. Nhưng chẳng lẽ các ngành nghề khác không tồn tại những nguyên nhân trên sao? Như ngành sản xuất mỏ, nông dân cày cấy giữa trời nắng gắt, kiến trúc, cửu vạn, hay những người sống lụp xụp trong các khu ổ chuột – chẳng phải họ còn vất vả và chịu áp lực hơn biết bao nhiêu lần hay sao?




Hệ thống mổ cướp nội tạng sống được bảo hộ bởi chính quyền Trung Quốc, rất nhiều tham quan đã bị bắt hoặc chết sau khi tham gia vào đường dây này. (Ảnh: en.minghui.org)

Hơn nữa, vì sao tỷ phú và các chính trị gia ở các nước phương Tây không gặp vấn đề này, mà chỉ những “phú trọc” làm giàu sau một đêm và những tham quan buôn tạng bán người mới gặp phải? Đó là bởi, trong mệnh của họ không có nhiều tài lộc đến thế. Người làm điều bất chính để thu lợi cho mình, thì sau đó, họ sẽ phải dùng đức và mệnh của mình mà hoàn trả.
Ngược lại, những người thật sự có mệnh tỷ phú, vì họ mang theo bên mình phúc đức lớn như vậy, cho nên dù gây dựng sự nghiệp gian khó thế nào, công tác vất vả ra sao, trải qua bao nhiêu gian khó, thì khi đến thời điểm họ vẫn sẽ đạt được thành tựu xứng đáng, tiền tài kiếm được cũng sẽ không bị tiêu hao.
Xã hội loài người có một quan niệm thâm căn cố đế, cho rằng làm nhiều hưởng nhiều, cho đó là đạo lý của đất trời. Thật ra, cái mà người ta gọi là dựa vào nỗ lực mà kiếm được ấy, trên thực tế chính là lấy số tiền có trong túi phúc phận của mình mang ra mà hưởng thụ đó thôi.
Cho nên Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, tưởng là bán lời mười lăm ngàn, thật ra chính là lấy ra mười lăm ngàn cuối cùng trong số mệnh, cho nên liền chết. Người tại trong mê nhìn không thấu, Kim lão nương không bị trói buộc trong thân người, có thể nhìn thấy chân tướng, nên mới biết trước được khi anh ta có số tiền kia rồi thì sẽ phải chết.
Điều mà con người gọi là kiếm tiền, thật ra chính là hao phí tiền từ trong số mệnh của mình mà được. Lợi nhuận càng nhiều, tiền trong số mệnh mang theo càng ít, khi tiền kiếm được vượt qua số tiền trong mệnh, thì mượn cách nói ngày nay, người này chính là “game over” rồi.
Túi tiền trong số mệnh
Ở đây còn liên quan đến một vấn đề: Tiền mang theo từ số mệnh và tiền kiếm được trên thế gian là có bản chất khác nhau. Tiền mang theo từ số mệnh là một hình thức tồn tại của đức, sinh có thể mang theo đến, chết có thể mang theo đi, tùy theo nguyên thần của người đó mà đi. Một khi đem nó chuyển đổi thành tiền tài trong cuộc sống này, liền trở thành một đống giấy sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi mà thôi.
Như vậy, một người trong cuộc sống cố gắng phấn đấu kiếm tiền, chẳng khác nào đem đức quý giá trên người mình chuyển đổi thành một đống giấy phế liệu không thể dùng ở không gian khác, giống như dùng vàng để đổi thành đá vậy.
Rất nhiều người vất vả cả một đời, số tiền kiếm được phần lớn lại chi tiêu vào việc mua biệt thự, thời trang mỹ phẩm và những thứ đồ xa hoa. Nhưng một biệt thự lộng lẫy ấy, có 70% diện tích là để đó không dùng; một phòng toàn quần áo hàng hiệu và trang sức đắt tiền, có 70% là không cần tới. Cả đời dẫu kiếm được nhiều tiền hơn nữa, 70% là giữ lại cho người khác chi tiêu. Mà hết thảy những điều này, đều phải dùng thứ quý giá nhất trong sinh mệnh – đức – mà đổi lấy, điều đó có đáng hay không?




Người xưa gặp trẻ thì yêu, gặp già thì kính, mà gặp người tu hành thì cung phụng bố thí, bởi họ biết đó cũng là làm giàu cho phúc đức, là gieo mầm thiện duyên đến đời sau. (Ảnh: twitter.com)

Xã hội hiện nay tồn tại một loại hiện tượng phổ biến, chính là mọi người đều hướng đến tiền, đều tiếp nối nhau kiếm tiền, hết thảy mọi hoạt động đều vây quanh tiền. Làm như vậy, trên thực tế chẳng khác nào vội vàng đem đức của mình tiễn đưa ra ngoài, đem đức trong sinh mệnh đổi thành tiền giấy, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu. Đổi không được nữa, đức dùng hết rồi, liền lừa gạt cướp đoạt, có khác chi liều mạng? Đây cũng một trong những nguyên nhân khiến xã hội trở nên hỗn loạn, nhân tâm suy đồi.
Chỉ khi con người không xem trọng tiền tài, kiếm tiền chỉ là một phương thức để duy trì cuộc sống, chứ không phải là mục đích duy nhất, thì đó mới là cuộc sống chính thường của con người.
Cho nên, cổ nhân luôn giảng đạo lý, dạy con cháu phải biết “hành thiện tích đức”, “tích đức, tích đức”, chứ có ai căn dặn con cháu phải nỗ lực kiếm tiền đâu? Hơn nữa, người xưa gặp trẻ thì yêu, gặp già thì kính, mà gặp người tu hành thì cung phụng bố thí, bởi họ biết đó cũng là làm giàu cho phúc đức, là gieo mầm thiện duyên đến đời sau. Chỉ có ngày nay trong thời mạt Pháp này, nhân tâm suy đồi, thì mới có những thương gia đi lối cửa sau để làm giàu sau một đêm; lại có những quan tham không chỉ hối lộ tham ô, mà còn cướp mổ nội tạng, làm giàu bất chính cho bản thân. Đó mới là cách phung phí túi tiền phúc phận nhanh chóng nhất vậy.
Bậc thầy chuyên gia về phong thủy và toán mệnh ở Hồng Kông là Tô Dân Phong đã từng nói một câu rất sâu sắc rằng: “Người ta thường hay nói ‘nhất Mệnh, nhì Vận, tam Phong Thủy’. Nhưng theo tôi, cần phải thêm vào hai yếu tố nữa là ‘tứ tích Phúc Đức, ngũ đọc Thư”. Bởi vì, phúc phận của con người không phải do phong thủy, mà là từ “Đức”. Hành thiện, tích đức, cùng với việc đọc kinh thư hay sách thánh hiền sẽ làm giàu tâm hồn, đề cao đạo đức, làm thăng hoa cảnh giới của sinh mệnh mỗi người.
Trần Minh – Hồng Liên - dkn.tv

Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2018

ÁC DỐT NHƯ PÔN-PỐT


ÁC DỐT NHƯ PÔN-PỐT


Pôn-pốt ác dốt đập đầu
Chết nửa dân tộc mong mau “thiên đường”
Thành ngay “địa ngục thịt xương”
Con người nghiệp nặng cũng dường vậy thôi

Đàn ông tài cúng hĩm hôi
Đàn bà tài sắc, chổng trôi chồng quèn
“Nói nộn nói nại” thành quen
Tự dìm bể khổ, ai chen hại mình

Pốt diệt, dân Kamp hồi sinh
Nhận ra thói xấu, sửa nhanh - thành tài
Làm Người ắt phạm sai rồi
Nhận ra sai, sửa là người Thánh Nhân

Chẳng biết mình sai, U dân
Biết sai chẳng sửa, là quân “giặc người”
Thứ giặc Pôn-pốt, hại đời ...
          PNP-SG-26/01/2018

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Trói đánh, khen giỏi chịu đòn


TRÓI ĐÁNH, KHEN GIỎI CHỊU ĐÒN


Nhịn ăn hai tuần gầy thương
Người không biết, khen “can trường thế anh?”
Khổ tâm nhất với người thân
“Nhịn vầy chết đó, mau ăn uống vào !”

Ở đây ai có anh hào
Xơ vữa bám nghẹt mạch sầu, phải thông
Mạch Cảnh, mạch Vành, khổ không
Hoạt động mạnh chút, máu bơm nghẽn rồi
Huyết áp liền tăng cao vời
Uống thuốc giãn mạch, mai thời lại lên

Chữa tận gốc, khó đó nghen
Bóc mảng xơ vữa bám trên mạch Vành ?
Y khoa có mấy cách hành
1-Thông mạch, 2-đặt ống thông nhanh tắc đường (đặt stein)
3-Giải phẫu không cần dao thường (pp.tuyệt thực nhiều ngày)
Xét đường ít bị tổn thương mà làm

Đành chọn cách hành xác phàm
Nhịn ăn tiêu mảng xơ đang bám vào
Nhịn đói, đau khổ cỡ nào
Phải cắn răng chịu, chớ nào gan chi
Không thì uống thuốc chán chê
Đến khi nghẹt quá, cũng lê mổ rồi
Mổ xong, sẽ yếu nhớt đời
Lâm sàng nghiên cứu bao người, mới theo
Tính mạng, đâu dám giỡn treo ...
————-
Mười bốn ngày nhịn, mạch thông
Trông người gầy quá, khó mong ai nhìn
Nhưng cấm được ăn bồi liền
Kẻo rất nhanh mập, bệnh tiền đáo thăm
Chấp nhận người gầy ốm nhom ...
—————
Xét do ăn uống sai lầm
Vận động không đủ lâu dần tạo ra
Từ ngày kinh tế bung ra (sau 1990 theo kinh tế thị trường)
Bao thực phẩm bẩn đời ta ăn rồi
Chất độc, mảng xơ lâu ngày
Tích gây nghẽn mạch khi ngoài trung niên
Xưa thảng tiệc nhậu còn hăng
Bia rượu say nốc, đâu rằng ngày sau
Bệnh tật chữa khó chữa lâu
Còn may chưa mất mạng trâu kéo cày
          PNP-SG-26/01/2018

Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018

BÉO & GẦY THỜI HIỆN ĐẠI


BÉO & GẦY THỜI HIỆN ĐẠI


Jackma năm chục ký lô
Tài sản năm chục tỷ đô, teo gầy
Xe ôm tám chục ký ngoài
Tài sản chưa quá ngàn Đài Tệ hôi

Matsushita nhỏ nhoi
Tập đoàn trái đất xếp nơi top mười
Xứ Âu - Mỹ cứ nhìn người
Dân giàu da trắng thì ôi thon gầy
Dân da màu, mập tạ ngoài
Toàn dân lao động, nhà thời ở thuê

Đời nay cứ ngược tréo ngoeo
Vì nạn ô nhiễm lan đè môi sinh
Ngày xưa bụng bự thì sang 
Ngày nay bụng bự, xơ gan- tiểu đường

Ăn thực phẩm bẩn lan tràn 
Gan thận quá sức, suy tàn, buông lơi
Chẳng thải nổi độc, mập người
Là tích mỡ - nước - dịch thời, chờ cơ
Mạch xơ vữa, hẹp lòng co
Vận động mạnh chút, quay đơ nằm dài
Đột quỵ, tai biến, huỷ đời 
Không thì Ung Bướu - Gút - ... thời, cũng tiêu

Ngày xưa thủ công nuôi Heo
Cả năm công khó mới bèo tạ non
Nay nuôi công nghiệp, tạ hơn
Chỉ trong 3 tháng, ăn dồn thứ chi ?
Tăng trọng, tạo nạc, tinh vi
An thần - kháng khuẩn, ..., ti vi nói hoài
Nuôi Bò - Gà - Cá - ..., y rồi
Ăn vào càng lắm thì người bệnh thêm

Người mập trương nở, tưởng hên
Phát tài - phát tướng, là điên - xưa rồi
Bây giờ phát tướng - bệnh dài
Hưởng dương bốn chục, chờ người đã lâu
————
Chẳng lo ăn kiêng cho mau
Giàu mua đồ sạch, đến rau, đắt lòi
Nói chi cá - thịt - tôm - ..., trời
Gấp đôi giá cả, chắc mòi sạch không ?

Tập ăn gạo lứt, mạch thông
Tâm tịnh, thanh đạm, bệnh không réo mình
Ngay cả nước uống, thiệt tình
Đừng tin nước máy xứ mình, đầy Clor
Uống vào mạch cứng như mo
Nghẽn mạch, huyết áp, thập thò cạnh bên
Mua máy lọc nước, đỉnh biên
Tiền ít, nước uống chịu tiền mua thêm
Nước tốt, độ kiềm, khoáng nguyên
Ăn sạch uống sạch, tâm yên, phúc bền

Gầy gò, bệnh tật bớt rình
Sống khoẻ, hưởng thọ, miệng mình nhịn tham
Chớ ham tận hưởng sướng thân ...
Sướng miệng - xác thịt - ..., khổ tâm - thân què.
                   PNP-SG-25/01/2018


Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

Cực khổ mới thọ lâu

(Hình mang tính minh họa)

CỰC KHỔ MỚI THỌ LÂU

Có cụ bà gần xóm
Tuổi đã ngoài tám lăm (85)
Con chết, ở với cháu
Thằng nhậu lầy, đói nhăn

Mỗi lần hắn say xỉn
Bỏ bà cụ đói dài
Người bà gầy nhỏ xíu
Mà lây lất sống hoài
————
Gần đó một cô trẻ
Tuổi mới ngoài sáu mươi (60)
Con trai giàu - thành đạt
Rước má về dưỡng nuôi

Ăn uống sướng đủ món
Ở máy lạnh, giường êm
Mập hồng, lên chục ký
Nghẹt tim, đột tử nhanh
————
Lối xóm than, đời ngược 
Bà đói khổ sống dai
Cô sướng thì chết sớm
Đời bể khổ, chẳng sai

Nhưng nếu xét y học
Mỗi tháng đói vài ngày
Người gầy trông lẻo khoẻo
Bách mạch thông, thọ tày

Đa số người khấm khá
Ăn uống chất thường dư
Ít vận động, mạch nghẽn
Đủ thứ bệnh sinh hư

Mỡ máu cao, huyết áp
Rồi ung bướu, tiểu đường
Thận suy, yếu ngũ tạng
Bệnh lục phủ, chuyện thường

Cứ xem đời vua chúa
Mấy người trụ bốn mươi
Ăn uống nhiều, trác táng
Hưởng dương ngoài hai mươi
—————
Ai đủ gan - nghị lực
Giàu khá, sống như nghèo
Tháng ít hai ngày nhịn (ngày 11 và 26 âm lịch)
Không máy lạnh, giường lèo

Vận động, mồ hôi đổ
Đi bộ hay đạp xe
Sống như thời nghèo khổ
Ít bệnh tật, khoẻ re
Chịu khó làm từ thiện
Thọ chín chục chắc nghe
     PNP-SG-24/01/2018
(Hình mang tính minh họa)