Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Ta là ai?



IMG_1335.jpg

TA LÀ AI ?
Phạm Ngọc Phương
(Hình minh họa P chụp)
Ta là ai từ thẳm sâu tăm tối
Cõi siêu linh vũ trụ rộng đa tầng
Đến cuộc đời giữa cha mẹ anh em
Mà vẫn thấy mình không như người khác

Ta là ai từ cõi nào phiêu dạt
Hạt bụi bay giữa muôn kiếp luân hồi
Ta là ai nhiều đời trước xa xôi
Nợ trả vay xảy bao điều ngoài ý


Ta là ai vẫn buồn khi tiền tỷ
Chịu cô đơn ngay giữa cảnh vàng son
Ta là ai tim lăn trên phố mòn
Rách toạc máu tự ru mình thương xót
Ta là ai khốn khó trên đỉnh ngọn
Đã siêng năng đến không thể siêng hơn
Ta là ai phấn đấu đá phải sờn
Mà tương lai vẫn một màu vô vọng

Ta là ai thuyền bạc đầu lớn sóng
Vẫn trầm luân giữa thăng trầm nạn tai
Ta là ai buông não nuột thở dài
Đêm lẻ loi tình chia ly dang dở

Ta là ai sắc tài đều ngang ngửa
Vẫn lênh đênh trống vắng lẻ thuyền tình
Ta là ai mà gặp họa điêu linh
Trên đỉnh cao chức quyền người mong ước


Ta là ai giữa dòng đời xuôi ngược
Khuyết mẹ cha sống chịu cảnh mồ côi
Ta là ai mà hạnh phúc xanh ngời
Giữa thiếu thốn vợ chồng chung gánh vác

Ta là ai lệ sầu rơi thao thức
Con cái hư chúng có thiếu gì đâu
Ta là ai trai gái bất như cầu
Dòng họ mạt thất truyền người hương khói

Ta là ai quỷ thần nào đưa lối
Đến trần gian chịu đền nợ trả vay
Ta là ai dù phúc mỏng hay dầy
Đều trải kiếp trăm năm không toại chí …
IMG_0830.jpg

Tôi là ai mà yêu chân thiện mỹ
Rất đa tình rung cảm hòa thiên nhiên
Tôi là ai mà thích lặng ngồi thiền
Thả hồn thơ dạo trăng sao yên ả

Tôi là ai mà đời luôn vất vả
Nghề đưa đò khắp đất nước ngược xuôi
Tôi là ai phải trả nợ bao đời
Nhiều tai kiếp như ma xui quỷ khiến

Ta là ai mà tình riêng ly biệt
Rất thương con dấu tận đáy tim sầu
Ta là ai đời cuối trôi về đâu
Ngắm bóng chiều thở dài buồn phai nhạt

Tôi là ai mà thích ngồi trầm mặc
Hai chục năm dài lắm mà lòng vui
Một ngày kia chợt nhìn thấu nợ đời
Trong kiếp này và cả luôn kiếp trước

Kể muộn màng khi đã ngộ ra được
Để sửa sai những nợ dày trót vay
Hiểu thiền sư, sao thơ nhạc họa tài
Nghệ sỹ giỏi là đến gần thiên đạo

Thơ nhạc họa họ thấy từ vũ trụ
Khi tâm hồn đã bay bổng thăng hoa
Cũng là lúc biết cuộc đời người ta
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong vô tận

Thôi mờ mắt trước tiền tài danh phận
Đời phù du sắc thắm rồi tàn phai
Chán tranh đoạt chồng thêm nặng trả vay
Càng tốt vay đời càng dày thêm nợ

Thấu hiểu rồi lòng mới hay hoảng sợ
Thương thế nhân chìm biển dục sông mê
Vơ vào mình mọi thứ sướng ê hề
Nào biết đâu thêm xích xiềng trói buộc

Mê thanh sắc, sắc thanh mới ràng được
Mê tiền tài phải chìm nổi lợi danh
Quá đa tình khổ đau chết tâm mình
Chẳng vô tư như mặt trời tỏa nắng

Thiên địa nhân đừng làm gì quá đáng
Sống hồn nhiên đời ta sẽ bình yên
Làm say mê cũng là đang ngồi thiền
Ta là người người là ta, thoát tục
Giác ngộ rồi thường bị chê bởi chúng
Người thân quen tiền tài sắc đắm mê
Hãy vui lên đời như nắng đi về
Dệt bốn mùa trôi nước xuôi bình thản

Cùng nàng thơ bay bổng tình phiêu lãng
Sau ngày dài đưa khách sang bến đời
Tôi là tôi đã nhiều kiếp nổi trôi
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong sâu thẳm

Sau mỗi kiếp lại trở về vắng lặng
Chịu đầu thai theo công tội trả vay
Đời hôm nay hạnh phúc hay khổ dài
Do nỗ lực và phúc tồn nhiều kiếp

Rồi một chiều trong hoàng hôn biền biệt
Sẽ ra đi như lá vàng nhẹ rơi
Màn đêm xuống nắng nhạt tắt cuối trời
Ta trở về …
                cõi huyền vi …
                                    bình thản ! …
                          PNP21/6/2010


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét