THAY NẾP NGHĨ, ĐỔI VẬN DÂN-HƯNG QUỐC
Ít ai ngờ số phận một
dân tộc
Định hình từ văn hoá
thật nhỏ nhoi
Mà văn hoá, là cách
người suy nghĩ
Rồi hành xử trong đời
sống bươn chòi
Dân Do Thái, thông minh
nhưng khôn lỏi
Luôn vì mình, trữ tiền
mọi lúc - nơi
Không đoàn kết, hoạ sát
thân - vong quốc
Hai ngàn năm, suýt tuyệt
diệt giống nòi
Nay phục Quốc, tật khôn lanh lấn lướt
Láng giềng Hồi, ngồi
trên nước đang sôi
Không hoà hoãn, thay đổi
nếp nghĩ trước
Sẽ tới ngày, lãnh đủ hoạ tan đời
Dân Nga ngố, thông minh
nhưng cam chịu
Từng vang danh dưới Đế
dịu Sa Hoàng
Cam chịu nghèo dưới
thiết đàng sô viết
Thoát lại vưong, hoạ
siết độc tài hoang
Chịu mở miệng, chấp nhận
cho đàn áp
Rồi dài lâu, dân sẽ
thoát độc tài
Không chịu khổ, để độc
tài gông ráp
Đời cháu con sẽ chôn lấp cùm tai
Nhật Bổn xưa trước Minh
Trị nghèo yếu
Mấy chục năm Duy Tân,
Sếu kết đàn
Cường thịnh nhờ hùng tâm
võ sĩ đạo
Nhưng tự ti, khó phát
bạo về sau
Dân siêng năng, tiết
kiệm, quá tự trọng
Tích luỹ nhiều, không
xài rộng, mãi trầm
Thay nếp nghĩ, khuyến
dân vui, hào phóng
Mới thúc đầy kinh tế
thoáng, hưng dân
Dân Cờ Hoa, hợp chủng,
văn hoá thoáng
Cũng tư bản, vượt cơn
choáng bao lần
Nhờ cơ chế phát huy tài
phóng khoáng
Nên phồn vinh, bền vững
đáng khen nhân
Nhưng văn hoá quá thực
dụng, phóng túng
Nên gia đình sẽ manh mún
về sau
Già cô đơn, chấp nhận
lâu thành nếp
Xã hội giàu, cha con nhạt, già sầu
Dân Tàu Hán, từng văn
minh rất sớm
Nhưng nghĩ suy hủ Nho
mớm, nhịn - hèn
Đất thì rộng, người đông
như bể cát
Bao đời đè bởi thiểu số
dã man
Nay vừa thoát đói nghèo
sinh kiêu quá
Vội hung hăng, nhưng văn
hoá không hùng
Mưu thì lắm, nhưng tiểu
trò, gian trá
Khó phục người, nên Đế
cả mơ chung
Dân Việt cồ, cần cù - khéo - khôn vặt
Ảnh hưởng nhiều văn hoá
Chệt "Nho Tàu"
Bị mất nước, mới vùng
lên chống bật
Vừa độc lập, là bóc vặt - đá nhau
Định làm gì cũng quanh
đi tính nước
Lợi riêng thân, bệ nặn trước - Bụt sau
(Chưa nặn Bụt đã nặn
bệ)
Phan Bội Châu, chê “Gia
nô tư tưởng”
Nhìn thẳng nào, dẫu lời
“chướng” tát đau
Giả sử nhé, tai nạn kép
Nhật Bổn
(Động đất sóng thần
11/3/2011-Fukushima)
Xảy Việt Nam, hậu quả
tổn ra sao ?
Rò phóng xạ, người vận
hành bỏ chạy
Rồi tiếp theo, nổ hạt
nhân, đất nhào
Còn dân chúng ? Ngàn người chết tường sập
Nhưng hai ngàn chết chạy
đạp lên nhau
Và đám đông sẽ hùa xông
hôi của
Sau thảm họa, giá đổ vạ,
tăng sầu
Người đương nhiệm, sẽ
triền miên hội họp
Mất mấy ngày chưa ra
được cách nào
Dân chết đói - bệnh dịch,
ôi la liệt
Ai trách nhiệm ? Hậu đổ
riệt trời cao ! …
Mấy chục ngàn những Giáo
Sư - Tiến Sĩ
Thạc - Cử nhân, chỉ bấn
nghĩ, rồi … nhìn
Đã quen rồi, lệnh từ trên, khỏi nghĩ
Thêm vài chục ngàn “Sỹ”,
cũng chẳng ý nghĩa, thôi quên ! …
Nhiều người đổ, tốt-xấu
do chủ nghĩa
Một phần thôi, so người
đã lưu vong
Sống trời xa, nơi xã hội phát triển
Hãy nhìn xem, có khác
lắm hay không ?
Sửa đổi đi, mới mong khi
hưng Quốc
Cách nghĩ gốc, phải Dân - Nước làm đầu
Chọn hiền tài, kể từ đầu
đỉnh tháp
Học thật - tài, từ trứng nước, xa sâu !
PNP-14/12/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét