THÚ MÔ TÔ
(TÂM HỒN KỴ MÃ)
Hình P tự chụp
Hình P tự chụp
Cú đề pa, như tên bay vụt
gió
Lướt đường trường, tựa Ưng trắng thảo nguyên
Hồn tê tái bồng bềnh trôi mây nắng
Gió - pô gào như Sói hú lâm tuyền
Gạt bộn bề, Hãy cùng ta ! Tuấn mã
Bạn Mô-tô ! Nào ta lướt bụi trường
Bỏ lại sau, công việc, bao lo lắng
Đường ruổi rong sao Hôm sớm mờ sương
Đèo hùng vĩ, cỏ long lanh sương nắng
Mây khói mờ say tiên cảnh Bồng Lai
Trên đỉnh đèo nở bông hoa sắc thắm
Tươi nụ cười cô thôn nữ Thiên Ngài
Ta mê lắm thú phiêu du đây đó
Trải nghiệm đời thấm từng thớ phút giây
Hít sâu lòng mùi lúa thơm con gái
Yêu cuộc đời ta đang sống từng ngày
Hoàng hôn ngắm biển trào dâng
sóng trắng
Chợt hiểu ra nơi khởi đầu nhịp tim
Kìa Hải Âu lướt ruổi theo cánh nắng
Hiểu ra nơi tài khoản dấu cánh mềm
Ngăn núi-biển, đường rừng hoa xuyên giữa
Rừng Anh Đào ! Ngỡ đang
chốn Phù Tang
Đèo Nước Ngọt, đâu phải chân Phú Sỹ
Hồn Đào Hoa tung biển
sóng dâng tràn
Tiếc khi xưa du lịch
qua khung kính
Thấy sắc hoa không cảm được mùi hoa
Tuổi chững rồi, chợt giác quan khai sáng
Mê cảnh đời trên tay lái
mình qua
Người hay nói đi Mô-tô nắng gió
Thiếu an toàn, sức mỏi mệt, âu lo
Ai trải nghiệm hòa thiên
nhiên hoang dã
Sức tràn trề, Mô-tô
nghĩa : Tự do !
PNP-SG21/01/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét