Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

CON ĐƯỜNG GIÁC NGỘ (1) BUÔNG BỎ HẾT, CHỈ NẮM GIỮ CỐT YẾU


CON ĐƯỜNG GIÁC NGỘ (1)
BUÔNG BỎ HẾT, CHỈ NẮM GIỮ CỐT YẾU

Một chàng trai khổ đau chất ngất
Xin vô chùa học pháp tu hành
Sư trụ trì mỉm cười, rất tốt
Mai theo ta mang tráp vi hành

Sớm ban mai thầy trò cất bước
Trong tiếng chim ríu rít bình minh
Thầy vừa đi vừa niệm Phật pháp
Trò theo sau vừa ngáp, ngó quanh

Chó nhà dân ven đường cất sủa
Trò bực mình, la quở, ném cây
Thầy cười, đừng việc gì cũng chấp
Kẻo mất công, hao sức, khổ dầy

Trò tỉnh ngộ, mình phải buông bỏ
Những chuyện đời bực bõ quanh ta
Tâm mới được bình yên sáng tỏ
Sức khoẻ - may mắn mới trổ hoa
--------

Đến trạm nghỉ, kêu trò cầm cốc
Thầy rót vô đầy ắp nước trà
Nước quá nóng, anh tính quẳng cốc
Thầy bảo đổi tay, nước nguội hà

Hồi nước bớt nóng, trà thơm phức
Hai thầy trò thưởng thức, trà ngon
Con thấy không ? Gì cũng buông vứt
Thì làm sao thưởng thức trà thơm ? ...
--------

Đời Ta Bà, phải biết buông bỏ
Tham - sân - si, hành lở não - tâm
Nhưng biết nắm, điều không thể bỏ
Mới độ thân qua bến trăm năm
         PNP-SG-19/7/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét