CƠ CHẾ TỰ KIỂM VẬN
Một
thể chế thiếu cơ chế “Tự Kiểm vận”
Vào cuối chặng thường có tượng suy tàn !
Khi Chính Trị chỉ còn"Trị" không
"Chính"
Và Quốc Hội như cái “Hội Quốc Trà” (Hội nước
trà)
Nghị ngủ gật, chơi game, bấm biểu quyết
Vẫn dày mặt, lương dân nước, công xa
Khi Kiểm Sát chỉ còn “Sát” không “Kiểm”
Và Toà Án vẫn có “Án” không “Toà”
Công lý cong như vuốt nanh Ưng Khuyển
Mỗi người dân một dự tuyển tù xa
Khi Giáo Dục chỉ còn "Giáo" hay
"Dục"
Thạc-Tiến sĩ phải chịu nhục, mua (chỗ) làm
Còn Cử Nhân, Kỹ Sư như củi mục
Chạy xe ôm, cơm khổ nhục, ép gian
Khi "Quốc Phòng" chỉ giữ
"Phòng" không "Quốc"
Đời quân nhân buộc chó ngốc trung thành
Trung với “chủ” chứ không trung Tổ Quốc
Lệnh bắn ai thì phải bắn thật nhanh
Khi Cảnh Sát chỉ làm "Cảnh" hay
"Sát"
Và An Ninh chỉ còn "Ninh" không
"An"
Cả lực lượng tồn tại như băng đảng
Làm Khuyển Ưng kiêm cướp bóc lan tràn
Bộ Y Tế chỉ còn “Y” hay “Tế”
Thì lương y ác Hổ thế rừng sâu
Và Bác Sỹ chỉ còn "Sỹ" không
"Bác"
Ôi bệnh nhân không thác cũng mạt sầu
Bộ Lao Động chỉ còn "Lao" không
"Động"
Bộ Thương Mại chỉ còn "Mại" không
"Thương"
Xuất lao động như xưa buôn nô lệ
Xuất tài nguyên thô mạt trệ quê hương
Bộ Năng Lượng chỉ còn "Năng" không
"Lượng"
Điện - Xăng - Gas quyết không nhượng lương còm
Giá hàng nhập cao đôi ba xứ xuất
Lương dân tình bằng phần nhỏ Tây con
Bộ Nông Nghiệp khi còn "Nông" không “Nghiệp”
Mùa trúng thiệt là bị triệt giá luôn
Đời nông dân ôi cực thân oan nghiệt
Để gái đẹp liều thân biệt quê hương
Bộ
Công Nghiệp chỉ còn “Công” không “Nghiệp”
Tư bản
vào “bóc lột đẹp” dân tình
Dân ly
hương nhốt mình khu công nghiệp
Đổi
chén cơm mồ hôi mét da xanh
Bộ Du Lịch chỉ còn “Du” không “Lịch”
Dao bén mài chặt chém kịch khách du
Khách đến rồi một “du” không trở lại
Khách quan ngại chạy nước đại mịt mù
Bộ Ngoại
Giao chỉ còn “Giao” không “Ngoại”
Đi nước
ngoài nhục “mắc ngại”, xin - cào
Và Sứ
quán trở thành nơi buôn lậu
Bán vi-sa
đồ cấm đoán giá cao
Khi mạt
thời bộ Giao Thông Vận Tải
“Giao”
không “Thông” thì vận tải đến đâu
Ào ạt
vay xây cầu đường chờ sập
Bọn “Đầu
mập” rút hết ruột, ôi đau
Bộ Kế
Hoạch thì đầy “Kế” không “Hoạch”
Bậy “Đầu
tư” không kể vốn “Từ đâu”
Cứ mạnh
vay, con cháu dày trả nợ
Khùng Thủy
điện, điện hạt nhân “bợ” thấy sầu
Khi “Kinh Tế Tập Đoàn” ôi "Kinh thế"
Ổ ung thư hút máu quế quê còm
Đụng “Tập” nào là ngã nhào “Tập” đó
Đốt tỷ đô như thui chó kiệt rơm
Buồn
Văn Hóa, mất chữ “Văn” còn “Hóa”
Bản sắc
“Xóa”, phim ảnh “Lạ” ngập tràn
Ti-vi đêm, xem tưởng
đang “xứ Mán”
“Quân tử trả thù” 10
năm nước đã tan
Và Hành Chính chỉ “Hành
hạ” là “Chính”
Thủ tục ra chỉ là
“Mánh” vơ tiền
Bộ Tài Nguyên, bất “Tài”,
“Nguyên” thất tán
Rừng biển tàn, tham phá
bán ngày đêm
……………..
Nếu ai hỏi, đời vì đâu
nên nỗi
Xin trả lời, vì tham mối
lợi mình
Tự kiểm soát, buộc ganh
đua vắng bóng
Quá độc tài, tưởng khôn
móng, bại nhanh
Một thể chế thiếu
cơ chế “Tự Kiểm vận”
Vào cuối chặng thường có tượng suy tàn !
PNP-SG30/9/2014