17 THÁNG 2 HỒI ĐÓ
Thuở ngọt cơm canh, núi
liền sông
Đồng chí đồng minh, mệnh tương thông
Giúp đánh giặc đến người Việt cuối
Ta cùng chung nhau ngọn cờ hồng
Sự đời đi săn, lúc
chia mồi
Hiểm nguy hơn hết, kết cuộc chơi
Chim đặng, cung tên liền vứt bỏ
Cá rồi, chài lưới, lưỡi quăng khơi
Mười bảy năm đó giữa tháng hai
Mâu thuẫn “anh - em” đã quá tay
Một bên muốn phá thế kềm kẹp
Một bên sợ mất đất an bài
Thế là chiến tranh nối chiến chinh
‘Anh - em’ hạ thủ bất lưu tình
Mấy chục ngàn người, tươi máu đổ
6 tỉnh tàn hoang, choáng màu tang
Chết nhiều chết nhiều, vẫn cứ liều
Dạy thằng em ngạnh "cái tát yêu"
Xét cùng dù vẫn môi răng cả
Răng phải cắn môi máu tràn vêu
!
Giáp Ngọ thoắt đã ba lăm năm
Vật đổi sao dời, thù hóa thân
Nay 16 vàng thêm 4 tốt
Môi mong răng chán cắn môi nhăn
Lịch sử xưa nay đã chứng minh
Chẳng có kẻ thù suốt trăm năm
Chẳng có đồng minh thân
suốt kiếp
Chỉ tình dân tộc mãi
vĩnh hằng
PNP-SG16/02/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét