Hữu Phận Tầm Duyên
Phạm Ngọc Phương
Tàn nhẫn để em đi lấy chồng
Hồn anh buồn lắm nói rằng không
Xuân thì đương lứa ai đành nỡ
Ghìm nhau phận hẩm lỡ duyên hồng
Chia tay nàng khóc tôi lặng câm
Về đếm ngày qua chất âm thầm
Bên hiên vàng lá Xuân xanh chết
Thở dài nhòa gương khóe tình thâm
Nhiều khi nhớ quá định nhắn tin
Điện thoại cạn pin chưa tốn tiền
Nhủ lòng thôi để người ta nhẹ
Cất bước kịp theo chuyến đò duyên
Thời gian thấm thoắt ngoài đôi năm
Kỷ niệm tình xưa tựa trăng rằm
Lá vàng bên hiên chồng mấy lớp
Mái bạc sầu thơ khóc tình câm
Tạo hóa tạc sao trái đất tròn
Chắc người yên ấm bấn chồng con
Vườn xưa gót mòn quay trở lại
Giật mình ... người xưa ... vẫn còn son
Mắt buồn nàng trách ai nhẹ tâm
Dứt áo người đi bước phong trần
Chẳng hề ngoảnh lại dù nhắn hỏi
Để sắc tàn phai dõi phù vân
Ngượng ngùng giờ đây biết nói chi
Người đã vì tôi đuổi xuân thì
Châu về hợp phố tình như mới
Hữu phận tầm duyên chớ hoài nghi
PNP22/5/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét