NGHỆ THUẬT ĐÀM PHÁN
Phạm Ngọc Phương
Đàm phán là nghệ thuật ép người
Ép như tự nguyện mới là hay
Khéo đưa đối tác vào tình thế
Cam tâm tự nguyện mới cao tay
Đàm phán chẳng gì có tự nhiên
Chuẩn bị công phu mới ăn tiền
Biết mình biết người trăm trận đánh
Không nguy, khéo sắp thiên-địa-nhân
Đàm phán phải đưa mục tiêu cao
Phát huy quyền lực mới anh hào
Con người luôn đuổi theo lợi ích
Gang không mật mỡ kiến mê sao?
Đàm phán phải biết dụng thời gian
8 phần giờ trước chỉ dạo đàn
2 phần về cuối mới cốt lõi
Tung át chủ bài ép người sang
Đàm phán bố trí trước đường đi
Dẫn dụ đối tác mê lộ về
Cọp kia dẫu có thừa nanh vuốt
Sa hố sâu rồi khỉ dám chê
Đàm phán phải biết ép đối phương
Khi đã “vô thế” chuyện bình thường
Thép kia dẫu cứng, chui máy cán
Mặc sức cho người ép tan xương
Đàm phán phải nhiều chiêu tương đương
Đưa ra thay thế lúc bí đường
Các bên đàm phán sa bế tắc
Đất tuyệt-đường sinh mộc phùng xuân
(thoát qua bế tắc như cây gặp mùa xuân)
Đàm phán không nhượng bộ quá nhanh
Chỉ đổi nhượng bộ khi thấy cần
Đưa ra tiêu chuẩn khó bác bỏ
Luôn cho đối tác thấy win-win (đôi bên cùng có lợi)
Đàm phán là nghệ thuật ép người
Chẳng nên lạm dụng quá ai ơi
Nhất là tình thân và tình cảm
Già néo đứt dây, trách sao xui ! …
PNP-SG13/7/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét