A, AI HẠI ĐỜI TA
“Chỉ có bệnh mới hiểu
Thân mình đau nhường nào
Chỉ thân mình mới hiểu
Bệnh đi đâu về đâu!” - (Nhái thi sĩ Xuân Quỳnh)-PNP
Người được vợ chồng yêu
Oái oăm hay yểu mệnh
Để lại người bạn đời
Cô đơn trên đời lạnh
Khi yêu đương lập thất
Trẻ, trí chưa rộng sâu
Làm sao người ta biết
Quy luật cơ thể nhau
Đàn ông sức tài cao
Nhưng vào hạn “Cua Lột” (25 - 37 - 49 đến 53, 63, ...)
Không ai ngờ sức suy
Gắng thêm là “Sên tuột”
Thể thao - làm cố chút
Nhậu thêm mức vài ly
Phòng the khi cảm mệt
Nào ai ngờ ... ra đi
———-
Nữ nhi sức bền lắm
Nhưng sau sinh, bấy người
Không biết dưỡng - bồi bổ
Nhanh sức suy, xuống đời.
Sanh con xong, sồ tướng
Cảm thấy sức giảm nhanh
Chưa ai lạnh đã lạnh
Đi nắng chút, máu căng
Cô nào chồng thông minh
Biết nâng niu chăm sóc
Biết giữ gìn thuốc thang
Sau tuổi Xuân bền chắc
Kém may chồng bí đặc
Chẳng biết giữ gìn hoa
Của sao bền, người phá
Sau sắc tàn, khổ ta
Sau sanh con, phụ nữ
Như là được sinh ra
Sẽ thăng lên vẻ đẹp
Hay trí tuột, nịu nghe (trí nhớ giảm sút, nói nịu)
.......
“Chỉ có bệnh mới hiểu
Thân mình đau nhường nào
Chỉ thân mình mới hiểu
Bệnh đi đâu về đâu!”
Bệnh trong người mình đau
Vợ chồng làm sao biết
Lắng nghe cơ thể mình
Biết nghỉ khi mỏi mệt
Đừng để bị thúc ép
Bởi vợ chồng, người thân
Bệnh mình, mình cảm được
Bác sĩ chỉ hỏi thêm
Cần thiết, rời người thân
Để chuyên tâm dưỡng bệnh
Khỏe mới giúp người thân
Yếu, thân lo còn mệt
Một điều tâm sự thật
Bệnh tật chỉ khởi đầu
Còn lại thuốc - bác sĩ
Và người thân “kết đau”
.....
Đừng chết thiếu hiểu biết
Tạo hoá tạo người ta
Cho sẵn tự hồi phục
Bình tĩnh chữa, sẽ qua
Quá sợ, thuốc mạnh - mổ
Sống được cũng chẳng xa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét